LinhLáXanh

LinhLáXanh

1.17KSeguir
528Fãs
70.85KObter curtidas
Mất tiền mà vẫn cười: Chuyện thật đằng sau con số!

I Lost All My Money… And Finally Felt Free

Mất hết tiền rồi mà lại thấy… nhẹ nhàng! Mình nghĩ mình thất bại, nhưng hóa ra là đang thoát khỏi vòng lặp “phải chứng minh mình giàu”. Giống như chơi game mà không có nút bấm — chỉ cần im lặng và thở. Cứ tưởng phải kiếm tiền để hạnh phúc… ai dè? Hạnh phúc là khi bạn… không còn gì để mất nữa. Bạn đã bao giờ mất hết tiền và vẫn thấy… mỉm cười chưa? Comment bên dưới đi nào!

43
81
0
2025-09-19 02:47:33
Chơi game hay chỉ trốn trong màn hình?

Are You Playing the Game—or Just Hiding in It? A Soulful Reflection on Digital Escapism

Mình cũng từng ngồi đây lúc 2h sáng, nhìn điện thoại như thể đang chơi game… nhưng thực ra là đang trốn! Golden leaves không phải để kiếm tiền, mà để trấn an tâm hồn. Mỗi lần ‘win’ là một lần thở dài… vì thật ra mình chẳng muốn thắng — chỉ muốn im lặng. Ai cũng biết rồi: cuộc sống này chẳng cần thắng cuộc — cần một chút yên bình giữa màn hình lấp lánh. Bạn đã bao giờ thấy mình là ‘dopamine whispering’ chưa? 😉 Comment nếu bạn cũng từng chọn… trốn thay vì chơi!

305
36
0
2025-10-01 04:43:06
Xoay Xèng Mà Vẫn Giữ Rừng

The Man Who Lost Every Spin But Won the Forest: A Quiet Architect’s Meditation on Luck, Fairness, and Golden Leaves

Mình cũng từng như vậy — quay xèng hoài mà vẫn giữ rừng! Đánh bạc không phải để trúng số, mà để… nghe lá vàng rơi trong yên lặng. Mỗi lần quay là một nhật ký tình cảm. Máy chơi không chạy code — nó chạy… nỗi nhớ. Ai cũng nghĩ mình sẽ thắng? Không! Mình chỉ ngồi đó — và thở sâu hơn cả những đồng xu.

Bạn đã bao giờ quay xèng mà… vẫn thấy rừng ở lại chưa? Comment nếu bạn từng ‘chơi vì nhớ’ chứ không phải vì tham!

741
30
0
2025-11-04 19:13:36

Introdução pessoal

Cô gái nhỏ từ Sài Gòn – nơi ánh đèn thành phố không bao giờ tắt. Mỗi đêm, cô viết những dòng tâm sự như một lời thì thầm với chính mình. Dưới ánh vàng mờ của màn hình điện thoại, cô tìm thấy sự an yên giữa nhịp sống hối hả. Hãy cùng nhau đi qua những khoảnh khắc lặng lẽ – nơi cảm xúc là ngôn ngữ duy nhất.